…EM NHỚ EM TRẢ THÌ CHỊ CÓ TIỀN XÀI, EM KHÔNG TRẢ THÌ EM XÀI. DÙ GÌ NÓ CŨNG ĐƯỢC XÀI…MÃ NÀO MÀ CHẢ CÓ NGƯỜI XÀI EM ƠI.”
Tôi sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn nên tôi yêu quý nơi này lạ kì, yêu bất chấp mảng đen, mảng xám, cái xù xì gồ ghề của một trung tâm kinh tế. Sài Gòn bây giờ và Sài Gòn ngày ấy đã thay đổi trong kí ức tôi nhưng tình yêu tôi dành cho nới này chỉ có phần tăng thêm theo năm tháng.
Có đôi khi tôi thấy cuộc sống mình ngột ngạt quá, tôi sẽ loanh quanh nhìn những ngỏ ngách nơi đây hay vô những page người ta lập về người Sài Gòn để đọc những mẩu chuyện đẹp.
Nói thật, hồi đó đọc được chuyện cô bán bún bò với câu nói :” có ai giàu vì mấy đồng bạc lẻ đâu con”, tôi đã nghĩ có sự cường điệu hóa, một chút. Nhưng trưa nay, khi bước khỏi cổng trường Nhân Văn trong sự ngơ ngác… mình ăn gì đây, ministop với món mì ly+1 gói mì như thường lệ hay đăng stt cầu cứu đồng bọn chỉ chỗ thì tôi thấy nép 1 bên góc phải phía cổng, có chị bán miến/ nui/ mì xào.
Và kết quả
Tui lao đến như 1 vị thần vì đúng ngay món NGON – NHIỀU – RẺ. Tôi định bụng kêu 1 hộp mang vô sảnh ăn thì thấy chị bán nói chuyện vui vẻ quá, tôi quyết định ngồi lại nói chuyện phím.
Tôi kêu hộp miến và hỏi giá
“13 ngàn em ơi”
” Chị lấy em 15 ngàn luôn nha, em ăn ở đây ạ”
” Chờ tí chị lấy ghế cho ngồi”
” Thôi chị, em dân hoạt động ngồi đất bình thường hà”
” Chị sợ dơ váy em, ngồi lên miếng bìa này đi”
( vừa nói vừa lôi đâu miếng bìa đưa tôi”
Tôi lại quên trả tiền
” Thôi chị, em có sợ dơ đâu mà. hì hì.
Ah chị ơi, ăn xong em trả nha”
( cầm 2 tay để ăn, không lấy bóp tiền được)
” uh, tự nhiên đi em.”
” Chị không sợ em không có tiền trả hả”
” Em quên thì hôm sau ra trả, có sao đâu”
” Em không có học trường này đâu nha, cũng không đi đường này. Chị cho em nợ là em quỵt luôn á.”
” Trời, 1 hộp có mười mấy ngàn. Có gì đâu.
EM NHỚ EM TRẢ THÌ CHỊ CÓ TIỀN XÀI, EM KHÔNG TRẢ THÌ EM XÀI. DÙ GÌ NÓ CŨNG ĐƯỢC XÀI…MÃ NÀO MÀ CHẢ CÓ NGƯỜI XÀI EM ƠI.”
( Tôi ngồi cười nắc nẻ luôn)
Rồi tôi biết chị ấy người Huế, vô đây bán cũng ngót nghét đâu 20 năm rồi. Hai chị em nói về miền đất Cố Đô, về các món ăn và… chè heo quay. Chị ấy nhiệt tình chỉ cách làm chè, rồi kêu ” ăn đi, lát chị cho 2 cái bao tay ni lông về nhào bột”….
Tôi cảm thấy dân lên một cảm xúc hạnh phúc gì đó khó tả. Ăn hết mà cứ muốn nán lại nên tôi kêu thêm hộp nữa…. rồi ngồi tám chuyện phố chuyện phường.
Cái rồi chị ấy kể:
” Nói chứ xưa chị bị người ta lừa rồi, mất 6-700 ngàn á. Trước lúc chị còn bán 10 ngàn/hộp, cô bé đó kêu gia đình chưa gửi tiền lên kịp. Chị cho ăn thiếu, mà thấy thiếu hoài nên chị nhắc. Thế là lần sau không thấy cô bé ấy đến nữa.”
” Trời chị, 6-700 là cũng 2 -3 tháng đó chị”
” Uh, tại chị nghĩ sinh viên nghèo, người nghèo nhiều khi chị còn không lấy tiền được mà. Mà sau thấy bé đó cứ làm hoài mới nhắc đó chứ.”
…
Dù sau đó:
Chị quên cho em đôi bao tay nhưng em vẫn yêu chị vô cùng. Chị làm ngày đầu tuần của em trở nên vô cùng ấm áp… đã vậy, rõ là em nhắc chị em ăn tận 2 hộp hết 28 ngàn. Mà chị vẫn cương quyết “25 ngàn nha em. Vậy được rồi”.
…
Sài Gòn ngày ấy trong tôi là như vậy đấy, thật gần gũi, bình dị và vì những con người như vầy mà trở nên đẹp hơn, đẹp hơn rất nhiều.
P.s: Xin lỗi chị, em chụp trôm chị nên không được chỉnh chu….tại lúc chụp sợ chị biết….
Nguồn: Lan Lê